Bỏ qua

Tôn trọng

Đức tính thứ hai là tôn trọng. Trong tiếng Việt, tôn trọng cũng có cùng nghĩa với chữ Lễ trong Ngũ Thường.

Tôn trọng còn có nghĩa là kính trọng. Nghĩa là kính trọng những người ở “trên” ta, những bậc trưởng thượng của ta hay cấp trên; tuy nhiên kính trọng không có nghĩa là khúm núm. Còn đôi với người dưới thì thân ái, hoà nhã nhưng không chớt nhả, bỡn cợt, coi thường. Nói chung, trong giao tế, tôn trọng là cách cư xử lịch sự, nhã nhặn đối với mọi người thân cũng như sơ.

Tôn trọng không chỉ hạn chế trong giao tế xã hội. Chúng ta còn phải tôn trọng của công: đường xá, các công trình công cộng. Của công, cần nhớ, không phải là “Của chùa.” Tài sản công không những là tài sản chung, mà còn là tài sản của riêng chính ta, vì ta cũng đã góp phần tạo ra nó.

Cuối cùng, còn một sự tôn trọng vô cùng quan trọng; đó là tự trọng. Tự trọng tức là tôn trọng chính mình. Một người tự trọng sẽ không làm những gì có hại đến thanh danh của cá nhân hay dòng họ của mình.